
Vượt qua gần 200 tác phẩm gửi về từ mọi miền trên Tổ quốc, hơn 10 bức ảnh chất lượng dưới đây đã xuất sắc đạt được những ngôi vị cao nhất tại cuộc thi ảnh “Trường tôi thế đấy”.
Một mùa xuân nọ của vài thế kỷ trước, người Mỹ bên phía bờ Đông – siêu cường ở cái thuở vẫn chỉ là một dải đất hẹp bên bờ Đại Tây Dương – đang ngắm đỗ quyên trổ hoa rực rỡ trên khắp dãy Appalachian, thầm mường tượng về miền viễn Tây xa xôi bí ẩn, khuất sau những rặng núi dài bất tận này.
Tháng 9 lại về, không khí đầy “sương thu và gió lạnh” ấy khiến tôi bỗng nhớ về những ngày tựu trường năm xưa. Khi đó, tôi được ngồi trên chiếc yên xe đạp cũ của mẹ, cũ đến mức, mỗi khi đạp lại phát ra tiếng cót két. Chúng tôi lướt trên con đường làng, qua những đồng lúa thơm để đến trường cấp một.
Từ ngày gia nhập Ao làng, tôi luôn may mắn nhận được những lòng tốt giản dị mà ấm áp từ những người xung quanh. Đó có thể là bác bảo vệ ở ký túc xá, các chị tạp vụ - những người vốn chẳng quen thân gì với tôi. Nhờ họ, tôi đã học được cách nói lời cảm ơn chân thành và rung động trước những sự tử tế tưởng như đã quá xa xỉ trong cuộc sống hiện đại ngày nay.
Sáng nay, nắng bỗng nhạt đi, gió thì se lại, lá xanh chớm úa màu. Mùa hè đã qua rồi, thu cũng vừa chớm sang. Cứ mỗi năm khi tháng Chín về, bài hát được “share” nhiều nhất, có lẽ là ca khúc bất hủ “Wake Me Up When September Ends” của Green Day.
Dù ai đi đâu, làm gì. Cũng cần một mái nhà để đi về trong những ngày tháng giông gió, nơi mọi người quen gọi: “Tổ ấm!”. Tôi cũng có một Tổ ấm”.
Ngày hoa phượng vĩ nở rộ khắp sân trường, đó cũng là ngày tôi biết mình sắp phải xa nơi đây - mái trường cấp 3 đầy những kỷ niệm. Những kí ức về mùa hè năm 18 tuổi ấy, tôi sẽ giữ mãi trong đáy tim mình, giữ mãi hình ảnh về một thời hồn nhiên vô lo, vô nghĩ.
Chúng ta đặt cho ngày hè thật nhiều cái tên: Mùa của thanh xuân, mùa chia ly, mùa của du lịch, trải nghiệm… Nhưng liệu mùa hè chỉ như một mùa chia xa, một chạm dừng chân, những tháng ngày ngơi nghỉ hay còn là những khảo nghiệm cho ta trưởng thành?
Mùa hè đã đến thật rồi. Tháng 5 bắt đầu bằng những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi, đủ làm ướt những tầng cây xanh mướt rồi lại kéo nắng đến hong khô lại. Đâu đó tiếng ve râm ran khúc giao mùa trong những trưa oi ả. Lòng tôi bất giác bồi hồi nhớ về những mùa hè bên ông ngoại…
Nhắc đến tuổi học trò, mảnh ký ức đầu tiên đến với ta là cái nắng nóng hổi chạm vào tóc mai, là vệt áo trắng ngần thơm ngát của nữ sinh, là tiếng nói trầm bổng của giáo viên đứng trên giảng đường… Nhưng ta vô tình bỏ quên chiếc ngăn bàn – nơi thầm lặng lưu trữ bao kỷ niệm học trò.